Tìm kiếm Blog này

số lượt người đã thăm blog

Chủ Nhật, 4 tháng 1, 2009

Kitchen

Tác giả Banana Yoshimoto

Mikage Sakurai , sau cái chết của bà , hoàn toàn lẻ loi và chỉ biết yêu bếp hơn hết thảy mọi thứ trên đời . Cho tới ngày , một chàng trai tên là Yuchi Tanabe mời cô đến sống cùng hai mẹ con cậu trong căn hộ của họ , nơi có căn bếp tuyệt vời ấm áp cùng hai con người không là gì ngoài một sự đồng cảm bình dị và sâu xa mà cô hằng mong ước . Rồi cái chết lạnh lùng bất ngờ cướp đi người mẹ lạ kỳ của Yuchi . Trong nỗi đau , sự quyến luyến trở nên mãnh liệt , tình yêu bắt đầu chớm nở giữa hai con người trẻ tuổi...

Và đó chính là Kitchen của Banana Yoshimoto , buồn bã nhưng từ chối bi lụy , giản dị nhưng đầy nghệ thuật , là nơi hòa kết nỗi ưu tư mẫn cảm đặc biệt Nhật Bản với niềm vui sống của tuổi trẻ một cách thanh thoát nhất . Một áng văn ngọt ngào trong hình thức một bestseller đã làm nên tên tuổi của Banana Yoshimoto trên khắp Nhật Bản và thế giới .

Tôi thích cái đề, cái tứ này lắm. Tôi thích trái tim cô gái Mikage, một cô gái yêu bếp. Tại sao lại là bếp? Nhưng nếu cuốn sách này không mang cái đề ấy, và nó không mở đầu bằng câu: “Tôi nghĩ rằng nơi tôi yêu mến nhất trên đời là bếp” thì hẳn tôi đã bỏ qua nó rồi.
Phải, bếp.
Cái nơi giản dị đến thế.
Bởi câu chuyện này cũng giản dị quá chừng.

Cô gái Mikage, lâm vào cảnh cô đơn khi ngươì bà mất đi, nhận được lời đề nghị của người bạnYuichi đến sống cùng căn hộ với anh ta và mẹ Eriko, người bố chuyển giới vì không muốn yêu người đàn bà nào khác sau khi mẹ Yuichi mất…Sau khi Mikage rời đi, Eriko bị đâm chết, lại chỉ còn Yuichi, Mikage…



Câu chuyện đơn giản. Cách viết cũng không cách tân, táo bạo những “siêu thực” với “hậu hiện đại”. Thế mà nó lại không chìm khuất đi trong một thế giới văn chương đọc-để-quên. Có lẽ sự giản dị ấy mới là chỗ Banana hơn người. Cần gì phải cầu kỳ hoa mĩ. Mới hay những người giàu có thật họ biết giấu những châu báu ngọc ngà của mình trong lớp áo đơn sắc. Không phô trương, Banana dọn đường cho người đọc đến với thông điệp của mình: Một thông điệp về sự cô đơn đã thành như định mệnh của con người, về nỗi nhớ nhà, nỗi nhớ “bếp” ăn sâu vào tiềm thức…và cả về cách linh hồn con người dìu dắt nhau qua bóng tối của cái chết và lãng quên.



Vẫn biết người trẻ thường hay thích cô đơn, và thường ôm ấp tô điểm nỗi cô đơn của mình nhiều khi đến mức bệnh hoạn kỳ quái, nhưng nỗi cô đơn trong Kitchen chân thật và đơn giản quá, đơn giản đến xúc động. Cảnh cô đơn ấy bất kỳ ai cũng có thể gặp, và thật ra, cũng giống như số mệnh, nhất định phải rơi xuống đầu người ta một lúc nào… Tôi nghĩ không mấy ai sống trên đời, giữa lúc vui vẻ sum vầy không chợt giật mình thầm nghĩ: Ngày mai có còn được ở bên những người mình yêu quý? Giống như Mikage đã biết thế nào là thấp thỏm trong hạnh phúc gia đình một già - một trẻ, câu hỏi đó cuốn vào lòng ta như một cơn gió lạnh giữa ngày mùa xuân…



Hạnh phúc và sự đoàn tụ mong manh, mong manh nhưng không phải là ảo ảnh. Những kỷ niệm tươi sáng trong quá khứ có thể như muối xát lòng người còn lại trong cảnh cô đơn, nhưng chúng là đáng quý, chúng nhắc nhở ta rằng chúng ta đã từng hạnh phúc.

Tôi không dám nói là điều ấy không đau đớn. Nhưng thế thì tốt hơn là không có gì để nhớ lại một mình…

Banana không giống như Murakami, một nhà văn đã quá quen thuộc với bạn đọc Việt Nam. Kitchen của Banana, không dữ dội như Rừng Nauy, dẫu hai cuốn sách cùng viết về tuổi trẻ, tuổi trẻ và nhất là sự cô độc. Có lẽ vì cô gái này còn trẻ, và nhất là - đấy là một cô gái. Giọng cô gái Mikage, “tôi”, nhỏ nhẹ, dịu dàng, không quá chua xót, nhưng vẫn thấy được sự bình thản thẳm sâu trong lòng một người quá trẻ và phải chịu đựng quá nhiều. Những đoạn văn miêu tả chiếm dung lượng không nhỏ, nhưng lại đơn giản, gợi mở rất nhiều và như hướng con người đến một thế giới sạch sẽ, cô đơn nhưng trong trẻo.

Và không gian giữa những con người như chăng đầy tơ, những sợi tơ nhạy cảm sẵn sàng rung lên nhè nhẹ bất cứ lúc nào…Những nhân vật của cô thật quá nhạy cảm, không chỉ nhạy cảm với nỗi cô độc của chính mình, mà nhạy cảm với cả niềm bất hạnh của người khác…Tôi không nghĩ tình cảm của những nhân vật này hoàn toàn là tình yêu nam nũ. Còn một thứ gì khác hơn nữa. Sự thông cảm, thương yêu giữa người với người. Có lẽ điều âý còn quý giá đối với con người hơn tình yêu vậy.

Ẩn hiện trong cả câu chuyện là Kitchen, bếp, nơi những khách lữ hành cô độc trên đường đời luôn nhớ về…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét